“Cuộc sống thật bất công, hãy làm quen với nó”, Bill Gates từng nói như vậy.
(Cảnh báo: Bài viết tiết lộ một phần nội dung)
Tôi không phải fan DC, càng không phải fan Joker, thậm chí còn đi ngược lại với xu hướng thích thú với lẽ sống và hành động của Joker trong The Dark Night của nhiều người. Tôi đã luôn tự hỏi có khi nào do mình quá khắt khe trong cuộc sống, hay do mình không cảm nhận được nhân vật này. Cũng chính vì lẽ đó mà khi xem trailer của phim Joker mới đây, tôi đã khá hứng thú với bộ phim. Tôi cảm nhận “dường như” bộ phim sẽ mở cho mình cánh cổng để có thể hiểu và thông cảm cho nhân vật này hơn. Vì lẽ đó mà ngay thứ hai công chiếu của bộ phim, tôi đặt vé đi xem ngay.
Trong bộ phim, dường như mọi người đều có lỗi với Joker.
– Là mấy thanh niên đường phố đánh đập hắn vì trông hắn buồn cười.
– Là ba tên nhân viên công sở mang cái mác trí thức trên chuyến tàu đánh hắn vì hắn cười vô cớ.
– Là anh chàng trong rạp xiếc đưa Joker khẩu súng, để rồi vì sợ đuổi việc nên không dám thừa nhận khi Joker vô tình làm rơi nó trong bệnh viện.
– Là ông chủ rạp xiếc vì sợ ảnh hướng đến sự nghiệp của mình mà phải sa thải Joker, dù ông ta rất thích hắn.
– Là cô gái có tương tác với hắn trong thang máy, để rồi hắn hoang tưởng về mối quan hệ giữa hai người, sau đó nhận ra nó thực sự không tồn tại.
– Là Thomas Wayne cứ khăng khăng khẳng định mẹ hắn bị tâm thần. Và trên giấy tờ thì có vẻ là như thế. Có thể là do Thomas Wayne dựng lên, hoặc cũng có thể đó là sự thật. Chúng ta không biết chắc. Chúng ta chỉ biết rằng một trong hai trường hợp trên, trường hợp nào là đúng thì cũng có thể khiến hắn tức giận.
– Là ông diễn viên hài nổi tiếng mà Joker hâm mộ lại đưa hắn ra làm trò đùa, thậm chí còn muốn làm nhục hắn nhiều hơn khi mời hắn lên sóng truyền hình.
Về nhân vật, tôi có hiểu cho hoàn cảnh cho Joker không? Tất nhiên. Có.
Hắn có một tuổi thơ không được bình thường, (có vẻ) được nuôi dạy bởi một người mẹ không bình thường, hắn cũng không bình thường, vì lẽ đó mà hắn cũng được đối xử một cách không bình thường… Hắn có quyền buồn và thậm chí tức giận vì những điều đó, vì dường như cuộc sống hoàn toàn chống lại hắn.
Tôi cũng trải qua nhiều những chuyện tương tự như thế. Chưa sinh ra đã bị bố ruột bảo mẹ phá thai, sau này sống với bố dượng đương nhiên cũng không được sung sướng gì, vì thế mà đi học cũng bị bắt nạt, thậm chí đi chăn bò cũng bị bắt nạt. Tôi còn nhớ một lần bị anh kia bắt quỳ trước cây tràm non nguyên một tiếng đồng hồ chỉ vì bò nhà mình lỡ ăn một cành cây trong vườn nhà anh. Tôi bị chơi xấu khá nhiều trong những ngày tháng tôi ở Macau. Bạn bè và người thân của tôi cũng từng cười cợt tôi rất nhiều chỉ vì suy nghĩ tôi khác họ.
Nhưng nếu bạn hỏi tôi có ủng hộ hành động của Joker hay không, câu trả lời sẽ là: “Chắc chắn là không”.
“Cuộc sống thật bất công, hãy làm quen với nó”, Bill Gates từng nói như vậy.
Không khó để nhận ra điều đó, nhưng cũng chẳng dễ để ai cũng chấp nhận như vậy. Và bạn không thể giết người bất cứ khi nào bạn cảm thấy bực tức về những gì họ làm.
Ba tên đểu cáng đánh Joker trên tàu điện hay cả ông diễn viên hài đều là mấy kẻ không ra gì, nhưng liệu họ có đáng bị giết?
Bất công xảy ra mọi lúc mọi nơi với bất kỳ ai. Bạn có thể buồn và bực tức về điều đó, nhưng nó không có nghĩa bạn có thể sử dụng sự khó chịu đó làm lý do để tổn hại người khác.
Joker hoàn toàn là một người thất bại (ở đây không đề cập đến việc hắn là kẻ khác thường). Nhưng hầu hết chúng ta không quan tâm đến những điều đó; thay vào đó chúng ta hả hê với việc hắn ta chống lại người giàu, giết một vài kẻ khốn nạn trên sóng truyền hình.
Người người nhà nhà tràn ra đường biểu tình vì lý do: họ không đủ giàu. Họ giết người, cướp bóc, hủy hoại tài sản… tất cả chỉ vì họ không hài lòng với tình trạng hiện tại của họ trong khi một số người khác có cuộc sống tốt hơn (vì những người đó cố gắng và làm việc một cách thông minh. Một vài trong đó là kẻ xấu, nhưng ít nhất họ biết họ cần làm gì để có một cuộc sống ổn). Thomas Wayne gọi những người đó là “mấy thằng hề”.
Tôi cảm thấy đau lòng cho Joker vì những gì hắn phải trải qua. Nhưng mặt khác, tôi không thể đồng tình với cách làm của hắn.
Hắn không thông minh, cũng chẳng có thứ gì đặc biệt để người khác tung hô và trầm trồ. Tất cả hắn làm được có chăng là làm người khác hả hê qua hành động của hắn. Tôi không biết vì lý do gì mọi người ủng hộ anh ta; còn tôi chỉ đơn giản là không.
Tôi thường nói chuyện với bạn bè, rằng ba loại người mà bạn có thể trở thành nếu bạn được sinh ra và lớn lên trong môi trường khắc nghiệt:
– Kiểu người thứ nhất sẽ trở nên trầm tính; những gì anh ta làm là chui vào trong góc rồi khóc một mình tự hỏi tại sao thế giới lại khắt khe như vậy.
– Kiểu thứ hai là một người như Joker, nghĩ rằng thế giới phải đối xử tử tế và công bằng với anh ta. Anh chẳng có trách nhiệm gì với những gì xấu xa xảy ra với anh ta. Vậy nên anh ta đổ lỗi cho thế giới, tức giận và cuối cùng làm tổn thương mọi người. Anh ta ghét thế giới đến mức anh ta nghĩ mọi người trên Trái đất đều xấu xa.
– Kiểu người thứ ba hiểu được sự thiếu sót của anh ta và cố gắng hết sức để chứng minh với thế giới rằng anh ta không phải kẻ bất tài. Anh ta luôn có quan điểm tích cực về mọi thứ. Cuối cùng, anh là người thành công nhất trong ba người.
Nếu thế giới đối xử với bạn quá tệ, hãy coi đó là động lực để bạn trở thành một người tốt hơn, đừng bao giờ nghĩ đó là lỗi của ai khác. Đừng là kẻ thua cuộc và hành xử như Joker.