Cuộc đời luôn trải qua nhiều giai đoạn, mỗi giai đoạn lại có những biến cố, nhưng dù là lúc nào, dù lưng còng xuống khi 60 tuổi, chúng ta cũng không được cúi đầu trước những điều sau.
Khi gần chạm tới ngưỡng cửa 60 tuổi, nhiều người mới đột nhiên hiểu thấu về số phận, kim tiền, địa vị, sự nghiệp, hôn nhân, gia đình và bè bạn… Những giá trị mà thời trẻ chúng ta bỏ qua, đến khi thời gian trôi đi, sự quý giá mới ngày càng lộ rõ. 60 năm đã là một hoa giáp, nửa đời người bất giác cũng trôi qua.
Nhiều người đón chờ tuổi trung niên trong rất nhiều vấn đề. Tinh thần họ đơn điệu, nhàm chán khi bỗng chốc phải từ bỏ thời gian bận rộn cơm áo gạo tiền thường ngày. Họ cảm thấy mọi thứ trở nên nhạt nhẽo, không có động lực vì không cân bằng được trọng tâm cuộc sống. Họ cũng cảm thấy rệu rã khi nhìn dung mạo và cơ thể ngày một già đi, bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Những dấu hiệu khiến người ta chẳng còn tâm trạng đâu để vui vẻ sống, mà không ít người luôn chìm trong tâm trạng bất an, mệt mỏi và chán nản.
Thế nhưng, không còn bị công tác chi phối thời gian đồng nghĩa với việc chúng ta có thể tự do làm mọi điều mình muốn mà trước khi không thể thực hiện. Chúng ta có thể dành thời gian trân trọng gia đình, chăm sóc bản thân, hưởng thụ cuộc sống theo sở thích cá nhân nhiều hơn. Chúng ta sống chậm lại hơn, để yêu thương nhiều hơn.
Mỗi người đều có lối sống khác nhau, những mối quan tâm khác nhau, nhưng dù sống ở giai đoạn nào, chúng ta cũng sẽ tìm thấy sự nhẹ nhàng, khoáng đạt và thông tỏ của riêng bản thân. Cùng với đó, chúng ta sẽ hiểu rằng, dù lưng có còng thì đầu cũng không bao giờ cúi trước những thứ sau, cuộc sống mới có thể hạnh phúc trọn vẹn.
1. Không cúi đầu trước bệnh tật
Trước 60 tuổi, ta tin tưởng vào bản thân, cảm sốt cũng chỉ uống ngụm nước là khỏi, bệnh nặng cũng ngủ một giấc là xong. Sau 60 tuổi, ta hiểu được cách trân trọng bản thân cũng là lúc huyết áp cao, mỡ máu cao, đường máu cao không mời mà đến.
Tuy thế, chúng ta không vì bệnh tật mà đánh mất niềm đam mê vào cuộc sống, quên mất cách hưởng thụ những vẻ đẹp của trần gian. Chỉ cần một lần cúi đầu trước bệnh tật, chúng ta cũng đã đánh mất cơ hội để chủ động thay đổi hiện trạng của chính mình.
“Sinh, lão, bệnh, tử” là những giai đoạn mà ai cũng phải đi qua trong mỗi cuộc đời. Chúng ta chạy không thoát, nhưng không hẳn chúng ta có thể thua trong mọi cuộc chiến. Chỉ cần tâm thái và ý chí vẫn còn, rất nhiều người bệnh còn chiến thắng cả mầm mống ung thư quái ác.
2. Không nên cúi đầu trước con cái
Không cúi đầu ở đây không đại biểu cho thái độ ương ngạnh, bảo thủ, chỉ chăm chăm áp đặt ý kiến của mình mà thể hiện thái độ không phụ thuộc vào con cái của người lớn tuổi. Khi chúng ta già đi, cũng là lúc con cái đã trưởng thành, có gia đình riêng, có những trách nhiệm riêng mà chúng phải gánh vác. Vì vậy, để gìn giữ mối quan hệ không xảy ra tranh chấp, xung đột, chúng ta không nên can thiệp vào đời sống riêng của con cái quá nhiều.
Hãy cân bằng trọng tâm cuộc sống giữa người thân và bản thân. Chỉ dành trọn vẹn thời gian cho một đối tượng duy nhất, chúng ta vừa chịu áp lực, đối phương cũng cảm thấy ngột ngạt, không thoải mái. Do đó, thỉnh thoảng cả gia đình cùng tụ tập, vui vầy bên con cháu bày vài mâm cơm, thỉnh thoảng lại hẹn gặp những người bạn già, cùng nhau đi du lịch, tâm sự vài câu chuyện cũ bên chén trà thơm… Đó cũng là một cách để tận hưởng cuộc sống của riêng mỗi người.
3. Không bao giờ cúi đầu trước tiền bạc
Tiền bạc vật chất không bao giờ là đủ, nhưng cũng không phải càng nhiều càng tốt. Đừng vì những thứ “vật ngoài thân” mà đánh đổi bằng hạnh phúc và thành tín mà chúng ta đang có. Đôi khi, ngồi uống trà thơm, cơm canh đạm bạc cùng người ta yêu thương còn hơn quỵ lụy, lạy lục để đổi lại một bữa bào ngư vi cá người ngoài bỏ đi.
Do đó, đừng để những năm tháng cuối đời mù quáng trong dục vọng bạc tiền và ham muốn vật chất. Kim tiền, địa vị, sự nghiệp, danh tiếng… bấy giờ đều không giá trị bằng một phần nghìn cuộc sống bình thản, ung dung nhưng ý nghĩa.
4. Không cúi đầu trước năm tháng
Khi ta đi xe hơi thì vẫn có người đi xe máy. Khi ta đi xe máy thì vẫn có người đi bộ. Khi ta đi bộ lại có người đang chống gậy. Khi ta chống gậy vẫn còn người cụt chân. Khi ta cụt chân hãy còn có người mất mạng. Như vậy, năm tháng trở nên không còn đáng sợ nữa.
Ngày hôm qua đã trở thành dĩ vãng, ngày mai cũng chẳng thể biết trước điều chi. Mỗi ngày chẳng thể đều là một ngày vui, thuận lòng như ý, nhưng mỗi ngày chúng ta đều phải có một tâm trạng thật tốt. Điều này chỉ có thể dựa vào nội tâm mạnh mẽ nơi tâm hồn sâu thẳm. Như vậy, dù cuộc sống ngắn ngủi hay dài lâu, chúng ta cũng có thể hưởng thụ trọn vẹn, không còn gì nuối tiếc.
Nguồn:Tri Thức Trẻ