Trong đời, ai cũng có những khi đối diện với cơ hội bất thường như thế. Ai sẽ cầm lên, bỏ xuống? Ai sẽ giữ được tâm vô thường để lớn lên trong thời thế bất thường?
Khi một cơ hội bất thường xuất hiện, ta có hai lựa chọn, một là nắm bắt nó, hai là buông bỏ nó. Cơ hội bất thường có thể là cơ hội hơi quá sức làm cho ta chới với, có thể là một lĩnh vực khác xa những gì ta hằng quen thuộc, cũng có thể là cơ hội chẳng liên quan gì đến kế hoạch mà ta đã cần mẫn suy ngẫm, vẽ vời ra cho chặng đường phía trước của mình…. Dù thế nào, nó tạo áp lực, nó hết sức bất định, nó làm cho ta ngộp thở vì thiếu tự tin và đầy sợ hãi. Vậy, mà nó rơi cái tòm xuống đầu ta. Nắm bắt, hay là buông bỏ?
Hồi xưa, tôi có cái cơ hội rơi tòm như thế, như trái dừa khô va đau điếng vào đầu. Chả hiểu sao, bị giao một phát 3 khu vực thị trường thế giới, châu Á, Đông Âu, Trung Đông và châu Phi, tôi mặt mày tái xanh té xỉu. Trời ơi, nhận hay là không nhận, khi bản thân chưa đủ tự tin, chưa đủ kỹ năng, chưa hề chuẩn bị, chưa đầy dũng cảm, chưa vững kiến thức, chưa qua trải nghiệm, chưa chưa đủ thứ?
Khi bị đặt vào thế bé nhỏ run rẩy trước cơ hội to đùng, cách dễ nhất là bỏ chạy. Và tôi, đương nhiên có nghĩ ra đường bỏ chạy. Rồi nghĩ, ủa người ta giao cho mình là rủi ro của người ta, mà sao người ta dám giao, còn mình không dám nhận? Ủa lỡ trường hợp xấu nhất chuyện này thất bại, thì ai là người chịu hậu quả hơn ai, là người giao hay người nhận? Ủa mà sao người ta gan thế? Ủa một hồi thì lấy hết can đảm đi hỏi sếp, sếp ơi, em cái gì cũng thiếu, mà sao giao em chuyện lớn thế kia.
Sếp cười bảo, đó là cơ hội có một không hai cho em lớn lên, vì nó phá vỡ đời thường, vì nó đòi hỏi quá đáng, vì nó chỉ cho phép em phải chấp nhận tư duy phi thường trong thời cơ bất thường. Những lúc như thế, con người chỉ có 2 lựa chọn, bỏ chạy mất dép hay lớn nhanh như Thánh Gióng. Không có lựa chọn nào khác. Không có chuyện sống đời cũ, làm làng nhàng như cũ, thái độ hành vi kiểu cũ mà bước vào thời thế mới được.
Cái này, dụng binh gọi là kế qua cầu rút ván, không có đường lui, ép vào thế cùng phải sống còn bằng cách lớn nhanh như thổi. Sếp bảo, em là đứa sống còn trong mọi tình huống, quăng em vô đống lửa, biết em sẽ hoảng hốt, bị lửa táp cho mà bỏng, nhưng sẽ tồn tại và trở nên mạnh mẽ hơn thôi.
Vậy, là ôm cái thời cơ bất thường, tôi đành phải tự mình cài đặt lại toàn bộ cuộc đời, bằng một quãng hành trình vô thường, bỏ cái tôi của mình xuống, cầm đôi giày marathon lên, chạy thục mạng về phía trước, học mọi lúc mọi nơi, từ mọi người, dạy bản thân khiêm tốn, lắng nghe, và làm việc với tinh thần của một chiến binh, không lùi bước trước bất kỳ gian nan thử thách.
Có thể nói, đó là khoảng thời gian khủng khiếp nhất, stress nhất, nhưng cũng huy hoàng nhất trong đời. Giờ nhớ lại, thấy biết ơn vũ trụ đã quăng mình vào cơ hội bất thường như thế, và biết ơn bản thân vì đã ép mình luyện được môn mình đập vỡ cái vỏ “tôi” đã cũ sì, không còn liên quan đến hoàn cảnh mới.
Cuối cùng, sự vô giới hạn chỉ có thể xảy ra khi ta vượt qua giới hạn do ta đặt ra cho chính bản thân mình, khi ta học cách xoá đi những đường đêm ngõ hẹp trong lòng, những xéo xắt, vụn vặt của vạn bề cảm xúc. Trong đời, ai cũng có những khi đối diện với cơ hội bất thường như thế. Ai sẽ cầm lên, bỏ xuống? Ai sẽ giữ được tâm vô thường để lớn lên trong thời thế bất thường?