Chuyện đời

Gia đình là số hai thì không gì có thể trở thành số một: Đừng vì chút xích mích nhỏ mà đánh mất đi những điều quý giá nhất

Tại sao chúng ta cần gia đình? Đây là câu trả lời hay nhất mà tôi từng được nghe.

(01)

Không biết bạn có nhận ra điều này: Một người cho dủ tuổi tác cao đến mấy, cho dù trong tay có bao nhiêu tiền, cho dù đã thành gia lập thất hay chưa, sẽ chỉ là một đứa trẻ to xác khi có bố mẹ ở bên.

Người xưa chiêm nghiệm: “Con người, cho dù sống đến bạc phếch mái đầu, vẫn có thể trở nên ngây ngô như một đứa trẻ khi nói chuyện với bố mẹ mình. Người mà thiếu bố mẹ giống như một cành hoa ở trong bình, người ngoài nhìn có thể thấy căng tràn sức sống đấy, nhưng thực chất cành hoa ấy chỉ đang thoi thóp qua ngày. Chỉ cần có bố mẹ, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy bình an.”

Trước khi viết bài này, tôi có xem được đoạn quay ngắn về bài phát biểu ông bố gửi cho chồng của con mình trong ngày cưới. Ông ấy bảo: “Người đầu tiên ôm con bé, là tôi chứ không phải anh. Người đầu tiên hôn con bé, là tôi chứ không phải là anh. Người đầu tiên yêu con bé, cũng là tôi chứ không phải anh. Nhưng tôi hi vọng, anh chính là người mà con bé có thể gửi gắm cuộc đời này. Nếu một ngày anh không yêu con bé nữa, hãy nói với tôi một tiếng, tôi sẽ mang con bé về. “

Chúng ta vẫn luôn tưởng rằng, chỉ những đứa trẻ con mới cần sự chở che của bố mẹ. Nhưng thực ra, con người sống một đời, không khi nào là không cần đến đấng sinh thành.

Khi bạn là thiếu niên, bạn cần bố mẹ dạy dỗ và chỉ bảo mình nên người.

Khi bạn trưởng thành, bạn cần bố mẹ công nhận những thành tựu mà mình đạt được, cũng như cần họ ở bên những khi điều duy nhất bạn muốn là được gục ngã.

Bạn muốn bố mẹ là người chứng kiến những bước đi của mình, và nếu có thể, bạn hi vọng họ có thể tư vấn cho những con đường khó khăn mình chuẩn bị lựa chọn.

Có người nói: Bố mẹ còn, người sống trong tương lai. Bố mẹ mất, người sống trong hoài niệm. Bạn thấy có đúng không?

Gia đình là số hai thì không gì có thể trở thành số một: Đừng vì chút xích mích nhỏ mà đánh mất đi những điều quý giá nhất - Ảnh 1.

(02)

Mấy ngày trước, tôi ngồi xe bus và nghe các bà mẹ nói chuyện với nhau về con cái.

Một bà mẹ bảo, nuôi con là việc làm lao lực và ngốn thời gian nhất mà mình từng trải qua, đặc biệt những khi kèm cặp con học.

Một bà mẹ khác thêm vào, có con rồi, lúc nào mình cũng trong trạng thái bất an, lo lắng, hoảng loạn.

Một bà mẹ khác, thú thực rằng mình không còn cảm thấy chút tự do nào sau khi sinh con. Đẻ con rồi, cô ấy bảo không thể lấy lại vóc dáng của ngày xưa, việc chọn đồ mặc trở nên khó khăn hơn, thậm chí cô còn có cảm giác bản thân không được đối xử tốt như hồi còn độc thân nữa.

Nhưng ngay cả khi cân nhắc những điều ấy, tại sao chúng ta vẫn muốn có con?

Chúng ta cần có con, bởi chúng ta hi vọng con mình có thể giúp mình tìm lại được nét hồn nhiên, thánh thiện trong trái tim mình. Trẻ con sẽ giúp ta được cảm thấy những niềm vui thuần khiết nhất, giản đơn nhất.

Chúng ta cần có con, bởi chúng ta biết con mình sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho tâm hồn của mình. Những khi khó khăn mệt mỏi, những khi cảm thấy áp lực đè nặng trên vai, chỉ cần nghĩ về con, ta lại có thêm sức mạnh để tiếp tục.

Chúng ta cần có con, bởi chúng ta tìm thấy tình yêu vô điều kiện của con mình. Cho dù bản thân có những lúc nặng lời, có những lúc thấy con cái thật phiền phức, nhưng chúng ta luôn biết rằng, trong trái tim con, bố mẹ luôn là số một và là người chúng yêu thương nhất..

Có người từng bảo, con cái thường không hiểu tình yêu bố mẹ dành cho chúng lớn đến nhường nào. Nhưng thực ra, chiều ngược lại cũng đúng: Bố mẹ cũng thường không để ý, con mình yêu mình đến nhường nào.

Nếu bạn đã có con, hãy trân trọng từng giây từng phút bên con của mình. Hãy dành thời gian để chơi với con nhiều hơn. Bởi thời gian trôi đi nhanh lắm, loáng một cái, con bạn đã lớn khôn rồi.

(03)

Trên một diễn đàn khá nổi tại Việt Nam, có người đặt câu hỏi: “Phải đến khi nào bạn mới nhận ra mình không thể ở một mình?”

Câu trả lời được nhiều lượt tán thành nhất: “Khi bạn được thăng chức, tăng lương nhưng không có ai chia vui cùng bạn. Cũng có thể là khi cảnh trước mặt bạn đẹp biết mấy, nhưng bạn chẳng rủ được ai để đi cùng mình tới đây. Hoặc là khi bạn bị bệnh và khát khao một cốc nước ấm. Khi bạn vui, bạn chẳng cần ai cả. Nhưng khi bạn ở dưới đáy của cuộc đời, bạn sẽ tha thiết một người bạn đồng hành và động viên mình vượt qua khó khăn.”

Bạn đời của bạn cho dù có hoàn hảo đến mấy, khi chung cuộc sống vợ chồng chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn. Đây là lúc đòi hỏi sự bao dung, thấu hiểu và nhượng bộ từ cả hai phía.

Hầu hết mọi người đều công nhận rằng, hôn nhân giống như lời thề nguyền giữa những trang hảo hán ngày xưa: Có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Thực hiện được lời hứa đó, bạn sẽ sở hữu cho mình một người sống luôn vì bạn.

Sự ràng buộc giữa hai người yêu nhau không đến từ số tiền họ kiếm được, cũng không phải từ những đứa con họ sinh ra, mà là từ sự sẻ chia về tâm hồn.

Những khi bạn bất lực và yêu đuối nhất, cảm thấy chán nản và cô đơn nhất. sẽ có một người vực dậy tinh thần của bạn. Họ sẽ làm mọi cách để bạn trở nên kiên cường hơn và cùng bạn vượt qua bão táp phong ba. Họ không quan tâm liệu thời điểm đó bạn giàu hay nghèo, bạn khoẻ mạnh hay bệnh tật, chỉ cần là vì bạn, họ nguyện lòng làm tất cả. Họ chính là người bạn đời của bạn.

(04)

Tại sao chúng ta cần gia đình?

Bởi vì nhà là bến đỗ bình yên của tâm hồn, là nơi che chở cuộc sống, và là nơi ta có thể tìm thấy niềm vui trọn vẹn và lớn lao nhất.

Bởi khi bố mẹ còn ở đây, chúng ta sẽ cảm thấy an tâm và bình tĩnh hơn khi đối mặt với mọi chuyện.

Bởi khi con còn ở đây, cuộc sống của chúng ta mới trở nên phong phú và đầy màu sắc.

Bởi khi bạn đời còn ở đây, chúng ta sẽ không cảm thấy cô độc khi tiến bước về phía trước.

Mong bạn sẽ luôn trân trọng gia đình của mình, và tìm thấy niềm vui dung dị nhưng quý giá khi ở cạnh bên những người mình thân thương nhất.

Nguồn:Tri Thức Trẻ

Bài viết nổi bật

To Top